Mỗi Ngày một niềm vui

  • Thread starter DVD
  • Ngày gửi
DVD

DVD

Kẻ khù khờ thế kỷ
Loa loa cả nhà. Mình tạo ra topic này để mọi người có gì vui thì post lên đây: Có thể là một câu chuyện cười, một clip hài, một bản nhạc hay. Có thể là một bài thơ, có khi là một tấm hình nói tóm lại là một cái gì đó miễn sao làm cho ta thấy ấm áp..........
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
Loa loa cả nhà. Mình tạo ra topic này để mọi người có gì vui thì post lên đây: Có thể là một câu chuyện cười, một clip hài, một bản nhạc hay. Có thể là một bài thơ, có khi là một tấm hình nói tóm lại là một cái gì đó miễn sao làm cho ta thấy ấm áp..........

Nhật ký buồn vui xung quanh ta
Nhật ký mỗi ngày

Nơi niềm vui bắt đầu
............
Rồi mõi địa phương lại có 1 topic về chủ đề tương tự.., Liệu có nhiều quá không anh DVD? Cứ lập ra thì ắt sẽ có người post bài, cơ mà quan trọng nó có tồn tại lâu hay không:036::036:. Em sợ nhiều topic quá, em chả biết post vô đâu:004::004:
 
V

vuslong

Guest
13/12/09
7
0
1
44
TPHCM
Mình tham gia với nhé:

Có 2 ông giáo viên chơi với nhau rất thân, một người tên Nguyễn Xí và 1 người tên Đỗ Khỏa.
Một hôm, ông thầy Xí ghi tin nhắn cho ông thầy Khỏa trên bảng thông báo như sau:" Khỏa thân, đến nhà Xí họp gấp...."
 
cafecoc

cafecoc

Guest
3/10/10
38
8
8
Mùa cũ
ố ồ... topic ni hình như... ế rùi :036::036::036:
pé nô mở hàng....bậy qué :058::058::058:
 
cafecoc

cafecoc

Guest
3/10/10
38
8
8
Mùa cũ
người thực... chuyện thực

A:
cho chít luôn
65.jpg

14.jpg


B:
47.jpg


A:
29.jpg


B:
36.jpg


A:
bức xúc quá mà k làmgiêề được nha chị
14.jpg


B:
72.jpg


A:
12.jpg
65.jpg


B:
aaaaaaaaaaaa... phục thù đc rùi

A:
14.jpg


...............

người thực... chuyện thực

A:
cho chít luôn


B:
47.jpg


A:
29.jpg


B:
36.jpg


A:
bức xúc quá mà k làmgiêề được nha chị


B:
72.jpg


A:
12.jpg
65.jpg


B:
aaaaaaaaaaaa... phục thù đc rùi

A:
14.jpg


...............

B:
mang xe vào xúc cái con công già của em ka`

A:
14.jpg


B:
mang xe vào đổ rác đeeeeeeee

A:
thoai chị đá cho phát bay vìa HN đê

B:
29.jpg


A:

chả nhẽ bê tha ến nôỗi phải mang xe đổ rác
anh ý gương mẫu nhất nhà thái em đó nhá

B:
anh nào cơ?
dê và dê á?

A:
chị trong đó làm the nào thì làm
vìa mà anh ý hỏng là chít ới gái thaái


A:
úi zời ơi
sợ thế
con công già nhà em


B:
hỏng ....hỏng nặng rùi

A:

chít thật

B:
á à... đợt sau về bảo trì rùi mới cho vào nhá

A:
hỏng những rì rồi chị

B:
về bảo trì, tu bổ cẩn thận mới cho vào nhá


A:
bảo trì những gì
trong đó chị làm hỏng gì rồi

B:
ko là cho xe đến hốt xác đếy
úi zời ui... những gì cần hỏng là cho ...hỏng hết

...............
B:
em vào nông trại của em ý
cho xe chở con công già đeeeeeee
để đi lung tung
ảnh hưởng năng suất mí con khac
chị ko trộm đc


P/S: con công già = DVD
:yo yo (48):
(tui zui nên tui kể, ai ko zui ráng chịu nhá)
 
Sửa lần cuối:
maruko1988

maruko1988

Sơ cấp
hơ hơ vừa cả cty tổ chức bốc thiếp trên cây thông
hí hí mình bốc đc câi thiếp chúc vào gáing sinh có ng yêu
oe oe ở đâu đấy ta
 
cafecoc

cafecoc

Guest
3/10/10
38
8
8
Mùa cũ
Ba con chuột ngồi chém gió với nhau.
Con chuột thứ nhất: "Sáng nào tao cũng tập thể dục với bẫy chuột cho khoẻ người."
Con chuột thứ hai: "Bình thường, sáng nào tao cũng pha bả chuột uống với sữa cho tỉnh táo."
Con thứ ba rút ngay điện thoại ra: "Mèo à, số 10 Lê Lợi à? Chờ tao đến anh em mình uống rượu rồi đi lắc nhé!"
Hai con chuột kia shock chết. Nhận được tin nhắn này….thì hãy cười đi nhé! Vì ít nhất đâu đó quanh đây…có một người luôn mong bạn hạnh phúc….vui vẻ…..và luôn yêu đời.
C.sốg wá ngắn ngủi .... Nên .. Hãy hôn thật chậm ... Cười thật tươi ... Yêu thật chân thành ... Và tha thứ thật nhanh nhe'!
^^
 
xemini

xemini

Trung cấp
Nầy thì chiện hài.....
Một anh chồng làm lính cứu hỏa. ở cơ quan a luôn phải làm việc theo hiệu lệnh. Một hôm anh về nhà nói chiện mí vợ.
- Hay bi giừ vợ chồng ta cũng theo hiệu lệnh lun đê!
- oke cái gì em cũng chơi... ;)
- Anh thổi tiếng còi thứ nhất em lột nhé. Tiếng còi thứ hai thì em lên...Tiếng còi thứ ba thì anh nhào vô.
Tối hôm đó,tiếng còi thứ nhất, tiếng còi thứ hai rồi thứ ba.. tất được thưc hiện theo hiệu lệnh.Đang trong lúc.... thì chị vợ thổi tiếng còi thứ tư rồi nói to.
- Đề nghị nối thêm vòi rồng... vòi rồng quá ngắn chưa chạm tới điểm nóng.........:004:
Eo...có người vừa đọc xong cười ngặt ngẽo kìa... :yo yo (48)::yo yo (48):
 
N

nguyenhuong111

Guest
19/12/07
7
0
0
Bên dòng Sông Hàn


Chuyện trò mãi với người yêu bên gốc cây, cô gái muốn được ăn chút gì cho đỡ đói, bèn gợi ý :
- Anh yêu ! "Kiến bò bụng em" đây này !
- Chết chửa - Chàng trai hốt hoảng - Thôi, ta lại ghế đá vậy, ở đây chắc có tổ kiến !
Ngồi ghế đá một lúc, nàng lại nói :
- Em muốn... "ấm bụng" một chút !
- Ôi ! Anh sơ ý quá để em bị gió lạnh ! Dầu xoa đây em !
Buồn thật ! Cô gái liền chuyển hướng :
- Anh chẳng hiểu gì cả ! Em "hoa cả mắt rồi !
- A ! Chắc em không quen với ánh đèn cao áp đấy.
Vừa nói, chàng trai kéo cô gái vào bóng tối.
Đến nước này, cô gái đánh liều :
- Anh ạ ! Em "nhạt mồm nhạt miệng" lắm, chỉ muốn...
Chưa nghe hết câu, chàng trai như đã hiểu ý, vội kéo nàng vào lòng và hôn tới tấp lên môi (!)


Cô này chắc cũng mém sỉuuuuu :004:
 
T

TraiNgheo87

Guest
Truyền thuyết hoa hồng
30/12/2010
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.

Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên năn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn móc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.

Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bờ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.

Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:
"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:
"Thưa phụ hoàng, con đây !".

Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:
"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:
"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:
"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiểm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:
"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..." (ko bt có thật ko nhỉ :wall:)

Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.
sưu tầm đọc chơi :061:
 
maruko1988

maruko1988

Sơ cấp
@traingheo87 : "Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..." (ko bt có thật ko nhỉ Click here to enlarge)

Em nghĩ giờ ko có thật đâu có nhau để sống mà thiều " money " em đảm bảo dù thương yêu đến mấy cũng tan vỡ thôi đặt trong Xã hội đương đại bây giờ
Hạnh phúc là có nhau để hôm nay sống và trong két or sec phải có xiền để xài chứ nhìn nhau mãi mà ko thấy tiền đâu hơ hơ thì biết roài
 
T

TraiNgheo87

Guest
ôi, bây h ko còn cảnh 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng nữa rùi nhỉ.mà thế a mới hỏi là "có thật ko "
may ra còn sót lại 1m mình. chán cuộc đời này wa............
 
Kenpzo

Kenpzo

" Đào Hoa " nhất web
ôi, bây h ko còn cảnh 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng nữa rùi nhỉ.mà thế a mới hỏi là "có thật ko "
may ra còn sót lại 1m mình. chán cuộc đời này wa............
Bây h là "Một ngôi biệt thự hai trái tim trần"
 
T

TraiNgheo87

Guest
cô này nhìn mặt hiền thế mà tham như nông dân ấy nhỉ.a tưởng web còn có mỗi cô thế mà.......ko còn sót ai nữa à .hị hị
 
maruko1988

maruko1988

Sơ cấp
cô này nhìn mặt hiền thế mà tham như nông dân ấy nhỉ.a tưởng web còn có mỗi cô thế mà.......ko còn sót ai nữa à .hị hị

Cái này nhu cầu đương đại mà anh
Anh ko thấy nông dân thì ước mơ họ giản dị lắm à mong trời đừng mưa nắng thất thường , mong mua vụ bội thu , mong giá thóc gạo cao cao , mong giá phân đạm giảm ....
Ngược lại ko thấy bao nhiêu cô người mẫu ,ca sĩ đánh đổi bản thân để làm pé của đại gia để đổi lấy cs đầy vật chất
Em thì ước mơ nhỏ bé lắm ;)) sao tự mình kiếm đc nhiều money là ọk
 
T

TraiNgheo87

Guest
ôi.tiền đúng là tiên là phật............nhất mày
 
maruko1988

maruko1988

Sơ cấp
Bạn đang để 'cái tôi' ở đâu?


Nếu lấy thang điểm 10 làm chuẩn, thì bạn sẽ "chấm" cho bản thân mình bao nhiêu? Số điểm mà bạn tự đánh giá sẽ nói lên phần nào về "cái tôi" của bạn.

Kiêu hãnh - tự ti - tự hào

Ai trong chúng ta cũng từng trải qua những cảm giác này. Tuy nhiên, chúng tồn tại ở các "liều lượng" khác nhau, và biểu hiện ra bên ngoài ở các mức độ không giống nhau.

Kiêu hãnh tức là bạn có những điều đáng phải tự hào. Trong một vài trường hợp, kiêu hãnh có thể là "thuốc tăng lực" cho chính bạn. Đứng trước một cuộc thi trí tuệ, nếu tỏ ra nhỏ bé, tự ti thì đúng là bạn sẽ thất bại thật. Nhưng nếu tự hào về khả năng và nỗ lực của mình, tinh thần sẽ cổ vũ cho lý trí của bạn, khiến sự chiến thắng gần kề hơn...Lòng kiêu hãnh đôi khi "tiềm ẩn" trong mỗi cá thể, nhưng nếu "kiêu hãnh" đi kèm với một chút "ảo tưởng" sẽ dần biến thành kiêu ngạo, và lộ ra ngoài...

Tự ti là luôn thấy mình thua người khác. Bạn không dám đứng nói trước đám đông vì giọng mình chưa hay, tức là bạn đã tự ti. Bạn biết trả lời câu hỏi thông minh do giáo viên đặt ra, nhưng không dám phát biểu vì sợ mình chưa chắc đúng...Tự ti luôn biểu hiện trong cuộc sống hằng ngày bằng những việc bình thường, mà đôi khi, chính bạn cũng không biết rằng mình đang "mất tự tin" nữa.

Dung hòa giữa hai điều trên là lòng tự hào
. Một khi bạn hài lòng với mình về điều gì, tức là bạn đang tự hào. Bạn cho người khác xem những thành tựu của mình, tức là bạn đang biểu lộ niềm tự hào. Nhưng mặt khác, bạn "tự hào" nhiều lần quá thì cũng sẽ trở thành kiêu ngạo.

o0o

Trong một vài tình huống, đôi khi bạn - và kể cả mọi người - hay nhầm lẫn, đánh đồng giữa ba trạng thái này. Bạn cứ ngỡ rằng mình khiêm tốn, nhưng người khác lại cho rằng bạn "chảnh". Bạn chỉ tự hào một chút xíu thôi, và tiếp tục cố gắng hơn nữa, vậy mà bạn bị xem là "không khiêm tốn chút nào"...

Chúng ta không thể vừa lòng tất cả mọi người...

Đôi lúc tôi thắc mắc, tại sao hai người cùng có một hành động, mà người A lại được tung hô tán thưởng, còn người B lại bị ghét bỏ, cư xử lạnh lùng...Cùng thể hiện một quan điểm, mà người A được vỗ tay rần rần: "Triết lý quá, thú vị quá...", còn người B lại nhận được cái nguýt dài: "Biết giỏi rồi, khiêm tốn chút đi..."

Mấu chốt vấn đề nằm ở cách bạn biểu hiện và diễn đạt. Nó còn phụ thuộc vào sự dung hòa giữa "kiêu hãnh - tự ti - tự hào". Đôi khi, ý kiến của bạn được diễn đạt không khéo nên người nghe hiểu theo cách khác, từ đó dẫn đến những khái niệm "chảnh", "kiêu ngạo", "ỷ lại"...là vậy.

Bạn có dám tuyên bố rằng: "Ai nói gì mặc họ, tôi vẫn sống theo ý mình!"?

Tôi đã từng quan niệm rằng chủ động trong học tập luôn là giải pháp tốt, và tôi phải phát biểu ý kiến cá nhân của mình để góp phần nâng cao chất lượng học tập. Vậy mà tôi lại bị xì xầm rằng: "Quá chảnh, quá ngạo mạn, không biết mình đang đứng ở đâu!"...Chẳng lẽ giơ tay phát biểu và xung phong làm bài thường xuyên lại được xem rằng "chảnh"? Tôi rất sợ cảm giác ghét bỏ, hắt hủi nên cố gắng tiết chế dần dần...

Đến khi tôi không xung phong nhiều thì mọi người lại cho rằng tôi "sao mà khó gần quá!", trong khi họ chưa hề trò chuyện với tôi và chẳng biết nhiều về tôi!

Đến lúc đó thì tôi "nghiệm" ra được rằng: "Mình không thể vừa lòng tất cả mọi người!"

"Cái tôi"

Đôi khi mỗi người chúng ta thường chỉ bị thu hút bởi những biểu hiện mà chúng ta cho rằng "không phù hợp". Ví dụ, trong một cuộc trò chuyện, tình cờ một cô bạn cho biết chị cô ta vừa mua một chiếc túi Gucci gần ba triệu. Nếu bạn quá nhạy cảm, thì bạn bỗng "đâm ghét" cô bạn này, vì cho rằng cô ta "khoe khoang", dù cô bạn chỉ đơn thuần nói ra sự thật...

Hoặc đôi khi, bạn bộc lộ cảm nhận của mình nhưng bị mọi người xung quanh bác bỏ. Có thể bạn gân cổ lên cãi lại, hoặc bạn im lặng nhún nhường. Nhưng dù cư xử theo cách nào thì đám đông không hẳn đã đồng tình với ý kiến của bạn.

Cuộc sống là thế. Đa chiều và góc cạnh. Nhưng bạn vẫn hãy tin rằng, nếu "cái tôi" của bạn có giá trị và biết biểu hiện một cách tinh tế trong những hoàn cảnh thích hợp thì bạn sẽ luôn được ủng hộ - dù đó không phải là sự ủng hộ hoàn toàn.
 
maruko1988

maruko1988

Sơ cấp
Tranh thủ free time đọc cái này sao thấy giống mình " Độc thân thì đã sao " có cái kiểu giọng và suy nghĩ sao giống mình thế đúng cái kiểu suy nghĩ lạc quan yêu đời

Độc thân' thì đã sao
Bạn gọi điện, chúc mừng năm mới qua loa rồi quay sang hỏi: 'Thế đằng ấy đã kiếm được anh chàng nào để Tết này du xuân chưa?' - Á, vẫn độc thân á, coi chừng ê sắc ế đó bạn của tôi... Nó tắt máy và mỉm cười - độc thân thì đã sao. Nhỉ!
22 tuổi, nó một mình đi đi về về trên những con đường, một mình sống, một mình vui tươi đón nhận những hạnh phúc nhỏ nhặt trong cuộc đời và cả những khó khăn. Đôi khi, bắt gặp đâu đó đôi tình nhân trao nhau những cái nắm tay nhẹ nhàng và những nụ hôn tình cảm, nhưng lạ thay, nó thấy đời thêm tươi chứ chẳng bao giờ thấy tủi thân hay buồn phiền. Bởi vì cuộc sống của một cô gái độc thân cũng thú vị và hạnh phúc lắm lắm.
Là một cô gái độc thân, nó nghĩ mình là người giàu có về thời gian và cả... trí tưởng tượng. Này nhé, ngoài thời gian phải đến lớp hay đi làm thêm, thời gian còn lại nó dành cho gia đình, bạn bè và bản thân với bao nhiêu điều thú vị đang chờ trước mắt.
Mỗi ngày, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy là bật một bài nhạc yêu thích để nghe trong khi dọn dẹp căn phòng cho thật sạch sẽ, tươm tất. Điều này giúp nó khởi đầu một ngày mới trong trạng thái sảng khoái và đầy năng lượng. Vào những lúc rảnh rỗi sau giờ học hay đi làm, nó vi vu đến những hiệu sách. Vào đây khối điều hay nha, được đọc sách miễn phí, được nghe nhạc miễn phí... và quen được một số bạn cùng sở thích nữa. Thỉnh thoảng, nghía được quyển sách nào hay và vừa túi tiền thì... rinh về nhà bổ sung vào bộ sưu tập. Mà đọc sách thì có bao giờ là thừa đâu nhỉ!
Đọc sách giúp nó mở rộng kiến thức, tâm hồn, thấy lạc quan, yêu đời, yêu người hơn. Chưa kể, đọc sách giúp nó trau chuốt được cách giao tiếp của bản thân qua những con chữ cũng như cuộc sống hàng ngày. Mà theo nó thấy thì, những cô nàng có người yêu sẽ ít có thời gian để đi đọc sách hơn, nhở! Còn vào những ngày cuối tuần hay ngày lễ, thay vì đi chơi với người yêu, nó tranh thủ tụ tập với đám bạn bè để... tổ chức nấu ăn. Vụ này thì thú vị khỏi bàn luôn vì vừa được gặp gỡ bạn bè hỏi thăm tình hình cuộc sống của nhau, vừa được biết thêm các món ăn mới lại vừa... được ăn.
Là một cô gái độc thân, nó có nhiều thời gian để ở cạnh bố mẹ, anh chị em, trò chuyện và tâm sự với họ cũng là cách giúp nó gần gũi và thắt chặt tình cảm với gia đình hơn.
Là một cô gái độc thân, nó có nhiều thời gian để tự chăm sóc sức khoẻ cũng như làm đẹp. Người ta vẫn thường bảo, muốn yêu thương người khác thì trước tiên phải biết yêu thương bản thân mình, làm đẹp cũng là cách để yêu thương chính mình vậy.
Là một cô gái độc thân, nó tha hồ đi tung tảy với đám bạn gái hay những người con trai. Không phải vì nó lẳng lơ hay giết thời gian mà theo nó việc đó đơn giản cũng là một cách để mở rộng mối quan hệ, biết đâu nó sẽ gặp được những người bạn tốt hoặc một chàng trai tốt trong tương lai.
Là một cô gái độc thân, có đôi khi thời gian của chính mình nó dành để viết những email hỏi thăm bạn bè, làm những tấm thiệp đầy màu sắc hay tập tành đan lát. Biết đâu, sau này nó còn đan tặng khăn và áo len cho ai đó thì sao.
Là một cô gái độc thân, nó thấy mình yêu đời và hạnh phúc với những yêu thương dù rất nhỏ trong cuộc sống. Đâu phải có bờ vai vững chắc bên mình để quan tâm và chia sẻ mới là hạnh phúc. Hạnh phúc với nó, đôi khi đơn giản rằng là cùng cô bạn thân vi vu dạo khắp ngõ ngách phố phường để cùng ăn một món gì đó. Hạnh phúc đôi khi chỉ là nhận được một cái tin nhắn hỏi thăm từ một người bạn quen qua mạng ở rất xa. Hay hạnh phúc có khi chỉ đơn giản rằng nó biết cho đi; một sự giúp đỡ, một món quà nho nhỏ, một lời quan tâm... hay thậm chí chỉ một nụ cười khi vô tình lướt qua nhau.
Là một cô gái độc thân, nó không than thở vì chỉ có một mình trong khi bạn bè đứa nào cũng có lứa, có đôi. Tình yêu là một điều thiêng liêng, tạo hoá sinh ra mỗi chúng ta không phải chỉ có một mình mà luôn có ai đó để bên ta. Vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Khoảng thời gian mà ta một mình đó cũng chính là khoảng thời gian để bản thân mỗi người tự trau dồi thêm kiến thức, tự làm đẹp thêm tâm hồn và lối sống để sau này gặp được người xứng đáng với những yêu thương.
Nó nghĩ rằng, mỗi cuộc sống đều có những thú vị khác nhau, điều quan trọng là bản thân mình biết tận dụng và biến những khoảng thời gian ấy vào những điều có ích và ý nghĩa. Một mình, chẳng có gì là buồn hay đáng sợ cả. Sẽ đáng buồn hơn với những ai vội vàng, hấp tấp tự gán ghép bản thân mình với ai đó mà chưa tìm hiểu kỹ để đến khi chia tay thì lại tự trách móc, đau buồn và tiếc nuối. Nó từng yêu và được yêu, cũng như ai, nó hiểu rõ cảm giác khó chịu và đau đớn khi tình yêu tan vỡ. Nó tin rằng, không ai yêu mà không mong có một tình yêu đẹp với những trái ngọt.
Không phải nó đang tự an ủi chính bản thân mình đâu nhé! Bởi mọi điều, mọi thứ nó đang làm, trải qua và cố gắng cũng là một trong những cách giúp nó trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn... Mà suy cho cùng, nó làm những điều đó cũng chỉ vì muốn dành điều tốt nhất có thể cho người đàn ông sau này sẽ là người yêu, là chồng của nó, là cha của những đứa con mà nó sinh ra.
Nó cũng không nghĩ rằng, con gái chỉ được thời thanh xuân, không yêu thì uổng. Tình yêu mà, có bao giờ là muộn cho một tình yêu. Nó tin rằng, chỉ cần có niềm tin và một trái tim đủ ngọt ngào thì nó và ai đó cũng sẽ hạnh phúc khi gặp được đúng người mà tạo hoá đã ban cho. Lẽ tất nhiên, đến khi ấy thì nó sẽ dành trọn trái tim mình để yêu và sống xứng đáng với tình yêu.
Còn bây giờ thì, nó vẫn luôn yêu đời và hạnh phúc với câu nói " Độc thân thì đã sao, nhỉ!"

Giật mình tự hỏi sao có người suy nghĩ tâm trạng hoàn cảnh giống mình thế , cũng đúng tuổi nữa
 
Sửa lần cuối:
P

phuongotdalat

Sơ cấp
31/7/09
44
0
0
Hà Nội
chị rất đồng tình với bài viết "độc thân cũng chả sao" của maruko, nhưng là từ 22 to 26 tuổi thôi nhé. hiii, chứ từ 26 trở đi thfi là có sao rồi đó
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA